ĐỪNG LƠ LÀ ÂN TÌNH CỦA ĐẤNG SINH THÀNH VÀ XEM NÓ LÀ ĐIỀU MẶC NHIÊN
Một hôm, cô gái nọ và bà mẹ cãi nhau. Sau đó, cô gái bỏ nhà ra đi.
A girl had an argument with her mother and left the home.
Cô ta đi rất xa. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô tìm trong túi, thì một xu cũng không có.
She had been walking for a long distance when she saw a noodle shop and felt hungry. She searched her pocket and found no money.
Bà chủ tiệm mì là người tốt bụng, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi: “Có phải con muốn ăn mì?”.
The lady who owned the noodle shop was kind and observant. Seeing the girl confused at the door steps, the owner asked, “Would you like to eat some noodles, girl?”
Cô gái trả lời một cách ngại ngùng: “Dạ. Nhưng con không mang theo tiền”.
The girl reluctantly replied, “I would. But I do not have any money.”
“Không sao, bà có thể mời con ăn”. Rồi bà chủ mang đến cho cô gái một tô mì nóng hổi.
“That’s ok. I can offer you some.” And the lady served the girl with a bowl of instantly made hot noodles.
Cô gái rất cảm kích, mới ăn được một ít, thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì.
The girl highly appreciated for that kindness. After only a few bites, her tears dropped on the noodles bowl.
Bà chủ ân cần: “Con làm sao vậy?”.
The lady kindly asked, “What’s wrong with you?”
Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói: “Con không sao cả, con chỉ là rất cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Thế mà khi con cãi lời mẹ, bà đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà còn bảo con đừng quay trở lại nữa”.
Wiping the tears, the girl replied, “I am fine, yet I am appreciative of your care. You and I are strangers, but you are treating me very well, and you even cooked this bowl of noodles for me. However, my mom and I had argument and she even asked me to leave the home. She even told me not to come back home.”
Bà chủ nghe xong, bình tĩnh nói; “Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa, mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ”.
Upon hearing the girl’s talk, the lady camly said, “How come did you think that way? Listen. I cook for you only once, and you show gratitude for that. Your mom has been cooking for you for the past 10 years or so. Then why don’t you show your appreciation to her but jumped into that argument with her?”
Cô gái lặng người đi.
The girl was so down in her mood.
Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy về nhà. Mẹ cô đang đứng trước cửa đợi.
She finished the bowl of noodles as quickly as she could, and then she rushed home where she met her mother waiting for her at the door.
Vừa thấy cô, người mẹ rất vui mừng: “Mau vào nhà, cơm mẹ đã nấu xong rồi, thức ăn nguội hết cả rồi”.
Seeing her back, the mother was much happy. Her mother said, “Come in quickly, I have prepared your meal, much of which has been getting cold.”
Lúc đó, nước mắt của cô gái lại chảy!
The girl shed her tears. Again.
Mới hay, có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta lại cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với ân tình của các đấng sinh thành và người thân, thì chúng ta lại không hề thấy.
It is common that we feel appreciative of others when they do some, and even very small, favor for us. Yet it seems we hardly ever see and appreciate all those great deeds that our parents and our near and dear have been doing for us.
Vietnamese source:
https://thegioitre.vn/dung-lo-
Đào Phong Lâm (TT. Quản lý chất lượng)